Mặt khác, điều này cũng phải tùy thuộc vào thể trạng, tính cách của từng bé nữa. Bé nào trộm vía “được nết ăn” thì cho ăn kiểu gì cũng nhàn, còn bé nào lười ăn thì bố mẹ sẽ phải vất vả hơn một chút.
Nếu muốn bé ngồi ngoan ngay ngắn khi ăn, thì chỉ có một cách: rèn luyện thành thói quen. Cứ hễ ăn là ngồi ghế, ăn cơm, ăn cháo, ăn sữa chua, ăn hoa quả cũng lên ghế. Ra khỏi ghế thì hết ăn. Con trai tôi – bé Đậu – có có thời kỳ hễ bố mẹ nhắc đến chữ “ăn” là tự động bê ghế ra ngồi vào.
Nhưng hiện tại, nguyên tắc của bố mẹ cháu đã được nới lỏng ra kha khá. Cháu chỉ ngồi ghế ăn khi ăn bữa chính, các bữa phụ (như bánh trái/hoa quả/sữa) thì mẹ cháu để đồ ăn ở một chỗ, cháu có thể vừa chơi loanh quanh vừa tự xử lý.
Để có một bước tiến mới là niềm vui, nhưng rèn luyện bước tiến ấy thành thói quen mới là thành quả.
Ví dụ, 16 tháng, Đậu đã tự xúc đồ ăn, ăn rất ngon lành, gọn ghẽ. Nhưng sang đến 18 tháng, bạn không thích xúc nữa. Bạn mặc kệ, đợi bố mẹ xúc, hoặc là bạn bốc. Việc bé mới biết xúc ăn, cũng như mới biết làm một việc gì đấy - thời kỳ đầu sẽ khiến bé rất hào hứng, và có thể, làm rất tốt. Bé cũng coi như đấy là một “cuộc chơi” của mình. Nhưng lâu dần, bé sẽ chán vì không coi đấy là một trò chơi nữa.
Muốn duy trì thói quen cho con, theo kinh nghiệm của mẹ Đậu là đề nghị bé tự ăn những đồ bạn thích (với Đậu là rau, canh). Còn những đồ bạn không thích bố mẹ sẽ giúp bạn. Ví dụ bữa cơm nhà Đậu bây giờ, mẹ cho bé tự ăn rau, thịt, cá trước, rồi mới xúc cơm cho con. Đôi khi con thích thì tự xúc hết cả bữa, không muốn ăn nữa thì tự động giật yếm, kéo ghế, miệng bảo “ra, ra”. Nói chung, về cơ bản con vẫn chủ động trong việc ăn và không ảnh hưởng nhiều đến bữa ăn của bố mẹ.
THEO SEATIMES